Thư gửi “Tình yêu đầu tiên” của con

(BaoveNTD) - Con đã những tưởng mình mạnh mẽ, đến lúc cần là dứt áo ra đi! Nhưng xót xa khi Phụ tử tình thâm, chưa tử biệt sao đoạn lòng ly cách! Tuổi thiếu niên mang tâm hồn hiệp khách. Mộng tang bồng mong lấp bể dời non. Nhưng hỡi ơi, khi bên cạnh Thái Sơn, con quỳ lạy không bao giờ muốn mất. Không thể sống xa ba nơi đất khách, con quay về để bầu bạn cùng Ba.

Ba ơi!

Mùa Vu Lan nữa lại đến, con nhớ Ba nhớ Mẹ vô cùng. Thưở còn Ba, còn Mẹ đã lùi sâu vào dĩ vãng và mãi mãi chỉ là cổ tích… để bây giờ, là chỉ còn một trời đầy nhớ thương và tiếc nuối !

Những ngày sức khỏe Ba dần yếu đi. Ba kêu con lại bên giường và bảo rằng: "Con ơi! Ba thấy ngày ra đi gần kề rồi. Nếu ba có “chuyện gì” con cũng xem như không có gì nghen con! Con không khỏe, con phải cứng rắn lên để vượt qua những buồn đau!".

Con chỉ biết ngồi bên Ba, cầm tay Ba mà nức nở: "Ba ơi hãy cố lên để sống với con. Con vẫn còn cần Ba nhiều lắm!".

Ba đã hứa là sẽ … cố gắng và con đã nhắc cho ba là con không bao giờ muốn rời xa ba cả! Con đã nhắc cho ba nhớ là khi con 28 tuổi, con hăng hái vào Sài gòn ở 1 tháng để tìm mua nhà. Khi con tìm được rồi, chuẩn bị chồng tiền nhà. Con viết thư về báo tin cho Ba Mẹ biết thì Ba gởi thư vào nói: “Ba còn nhiều trách nhiệm, ba không theo con được nhưng sẽ để Mẹ đi theo để bầu bạn với con!”. Con… tưởng tượng và… không thể chịu nổi hình ảnh khi Mẹ và con rời Quy Nhơn vào Sài Gòn còn Ba quay về quê sống, rồi mỗi lúc buồn nhớ, ba xuống thăm thì chỉ còn cảnh vật, còn cái nhà, con đường,… hàng xóm… mà những người yêu dấu thì đã xa xôi ở tận…  cuối trời!

“Ba ơi

Con chạnh nghĩ lúc cha già ứa lệ

đau xót buồn trước cảnh vật đổi thay

gia đình ta khi cách biệt phương trời

nhà vắng vẻ ... một mình Ba ở lại...!

Con và mẹ giã từ Ba. Đi mất!

Quy Nhơn buồn khi vắng những thương yêu...

Thiếu thân quen ai đón buổi Ba về

Ôi đau xót sao dứt lòng chia cắt?”

                                                                                             Hà Thị Mỹ Anh

Con người chúng ta nhỏ bé trong hữu hạn đời người! Tại sao yêu thương nhau mà lại dứt lòng chia cách? Tại sao vì những phồn hoa, vì cơ hội học hành hay nghề nghiệp, vì một cuộc sống vật chất tiện nghi hơn mà … đành lòng đánh đổi?

Nghĩ đến chuyện sẽ có những năm tháng dài không được bên cạnh Ba, không được cùng Ba nói đủ chuyện trên trời dưới đất mà chuyện nào cũng hợp, không được chăm sóc cho Ba khi trái gió trở trời, khi tuổi già sức yếu; nghĩ đến lúc ba con mình khóc vì thương nhớ, con đã khóc thật nhiều và không thể… dứt lòng ra đi được!

Con đã những tưởng mình mạnh mẽ, đến lúc cần là dứt áo ra đi! Nhưng xót xa khi Phụ tử tình thâm, chưa tử biệt sao đoạn lòng ly cách! Tuổi thiếu niên mang tâm hồn hiệp khách. Mộng tang bồng mong lấp bể dời non. Nhưng hỡi ơi, khi bên cạnh Thái Sơn, con quỳ lạy không bao giờ muốn mất. Không thể sống xa ba nơi đất khách, con quay về để bầu bạn cùng Ba.

Có ai đó đã nói: “Cha là tình yêu đầu của con gái!”. Con không biết đúng bao nhiêu so với những người khác nhưng thật sự Ba là người đàn ông con yêu quý nhất trần đời và không bao giờ muốn lìa xa.

Nhớ lại những ngày sau khi Ba mất, mỗi buổi chiều trên con đường về nhà, con đã không muốn bước vào khung  cửa nữa vì: “Người đàn ông yêu thương mình nhất đời đã mất!”, vì: “Có còn ai yêu thương mình nhất đời chờ mình ở trong nhà nữa đâu?!”.

Rất nhiều buổi chiều như vậy! Con về đến nhà rồi lại vòng xe ra biển, để mặc cho những dòng lệ tuôn trào và hồi tưởng về tâm trạng của con lúc đó:

“Con và Ba hai cuộc đời thầm lặng...

...gần ba mươi năm...

tình yêu thương đong mấy biển cho vừa?

Gánh phiêu lãng tang bồng Ba để lại

Con mang đi bỏ Ba lại cuối đời!

Rồi một ngày con phải mất Ba thôi

Ba nằm xuống khi số trời đã mãn!

...

Khi con khóc tiếc một đời tài đức

không gặp thời chỉ gặp những gian nan

là khi ấy con biết mình đã mất

một tri âm và một đấng cha lành!”

                                                                                                                           Hà Thị Mỹ Anh

 “Thương Cha chí lớn không thành!” (Trần Tiến) - câu hát đã bao nhiêu lần làm con khóc! Thương cho Ba của con rất nhiều! Tri âm yêu quý nhất của con!

“Rồi những lúc đau buồn con nức nở

Xa Ba rồi ai chia xẻ cùng con

Tuổi già nua xa cách một chồi non

Không giúp được chắc Ba buồn ghê lắm!

Con chạnh nghĩ lúc cha già ứa lệ

Mắt già nua sẽ khóc nhớ thương buồn

Con không muốn! Cả triệu lần không muốn

Mộng tang bồng bay mất ở trong con.”

                                                                                                                                   Hà Thị Mỹ Anh

                                                                                                                                                      (Sài Gòn tháng 4.1992)

Cảm tạ ơn trên đã cho con một quyết định đúng đắn trong đời để con được có thêm 18 năm bên Ba yêu kính. Khi số trời đã mãn, 85 tuổi - miệng mỉm cười ẩn dưới hàm râu bạc, Ba ra đi nhẹ nhàng trong giấc ngủ, trong những yêu thương thành kính nhất tâm niệm Phật cầu nguyện cho Ba được vãng sanh về nước Phật.

Mùa Vu Lan - nhớ Ba con viết những dòng tâm sự nuối tiếc về những tháng năm đẹp đẽ được có Ba trong đời. Ba ơi! Để xác thân ngủ ngon Ba nhé và linh hồn được thảnh thơi dạo chơi trong triền miên thánh thiện nơi miền giải thoát.

“Ba ơi! Có bao giờ mình được gặp lại không?”

Yêu kính Ba của con.

Quy Nhơn Mùa Vu Lan 2016.

Hà Thị Mỹ Anh