Sự hối hận muộn màng của nàng dâu trẻ

Nhìn mẹ nằm bất động trên giường bệnh với dây nhợ, máy móc xung quanh, lòng tôi đau thắt. Nghe bác sĩ báo chỉ còn cầu Trời thôi, không biết khi nào mẹ tỉnh tôi như chết lịm.

Tôi xuất thân trong một gia đình gia giáo. Ba mẹ tôi, kể cả cô chú, cậu mợ đều là giáo viên nên ngay từ nhỏ tôi đã nhận được một nền giáo dục nghiêm khắc, bài bản. Mặc dù tôi là con một trong một gia đình khá giả nhưng từ nhỏ tôi đã được dạy bài học tiết kiệm, bao dung, vị tha.

Gia đình tôi là gia đình Phật tử truyền thống nên tôi luôn sống dưới lời dạy của Phật và các bài học từ truyện Nhị Thâp Tứ Hiếu, nên tôi luôn sống nghiêm khắc với bản thân mình để không phạm phải các lỗi Phật răn đe: nói dối, hại người, lường gạt…


Tôi luôn sống dưới lời dạy của Phật

Khi tôi gặp anh, một người cũng được hưởng một nền giáo dục cơ bản như tôi, nên chúng tôi thật sự hạnh phúc khi quen biết và yêu nhau. Hai tâm hồn đồng điệu đã giúp chúng tôi gắn bó với nhau hơn, mặc dù cũng có trắc trở, chướng ngại. Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng đến với nhau bằng một đám cưới lớn, nhận được nhiều sự chúc phúc từ gia đình hai bên và các bạn bè.

Khi về nhà chồng, tôi bắt đầu biết thế nào là hai chữ “làm dâu”. Tôi không được đi chơi, không được gặp bạn bè. Đó là sự nghiêm cấm bí mật của mẹ chồng tôi. Chồng tôi không hề hay biết, mỗi lần tôi từ chối đi chơi với anh, anh cũng vô tâm nói: “Ừ, không đi chơi thì ở nhà với me đi. Anh đi với bạn đã, tới giờ rồi”.

Tôi bắt đầu biết nỗi đau của người vợ nằm chờ chồng. Những đêm đi chơi của chồng tôi kéo dài đến 1 giờ sáng. Tôi vẫn phải cố gắng bao dung, tôi không dám gọi điện thoại nhắc chồng tôi về.

Một lần mẹ chồng tôi nói: “Con không thể ích kỉ như vậy được, chồng con đi làm cả ngày, không biết gái gú, thì phải cho chồng đi ra ngoài với bạn bè chứ chẳng lẽ ở nhà miết?” khi thấy tôi có vẻ sốt ruột vì tuần này chồng tôi ra ngoài hơi nhiều với bạn bè.

Tôi chỉ biết “dạ”, không biết nói gì khác nữa và tôi ôm gối khóc. Không biết tôi đã khóc thầm biết bao lần từ ngày tôi về làm dâu.

Cuộc sống của tôi càng bế tắc hơn khi mang thai. Do lúc đầu nhà chồng tôi mong muốn có cháu trai nên bà đã canh ngày để tôi có thể đậu thai rồng. Tuy nhiên, tôi lại dính bầu ngoài kế hoạch của mẹ, và đứa con trong bụng tôi lại là bé gái nên bà rất giận.

Khi mẹ chồng biết tôi cãi bà, bà chỉ nói với tôi một câu: “Con là con gái, đã lớn rồi, mà sao không biết giữ mình. Mẹ quan tâm con nên đã canh ngày cho con, sao con cứng đầu, cứ thích cãi”.

Nghe những lời mẹ nói tôi chỉ biết khóc. Và nhà chồng tôi hờ hững khi biết tôi sẽ sinh con gái. Tôi vẫn phải làm việc nhà như bình thường. Khi đi khám, bác sĩ dặn tôi phải chú ý cái thai, không được xách nặng, với cao nhưng tôi vẫn làm như bình thường vì không ai phụ tôi.


Biết bao đêm tôi ôm gối khóc một mình

Nhớ những lúc trời mưa bất ngờ, tôi vội ào ra ngoài trời với lên móc phơi áo quần trên cao để lấy áo quần vào. Hoặc những lần giặt áo quần, rửa chén khi nhà có giỗ, bụng tôi quặn từng cơn.

Những lúc tôi bị cảm cúm, không ai quan tâm, một mình tôi ngồi nấu cháo cho mình mà nước mắt rơi xuống. Tôi tủi cho thân phận làm dâu của mình, tôi giận bản thân vì không dám lên tiếng. Tôi sợ mang tội, sợ bị trời phạt.

Khi con tôi chào đời bằng phương pháp mổ, tôi đã nhủ trong lòng sẽ cho bé bú mẹ hoàn toàn để bé có thể khỏe mạnh, không đau bệnh như mọi người cảnh báo đối với những bé sinh mổ.

Khi tôi vẫn còn bị vết mổ hành hạ, tôi đã bắt đầu làm việc nhà, chăm em bé. Nhưng tôi thấy vui vì nhìn con mình khỏe mạnh, ngủ ngon, gia đình êm ấm. Tôi nghĩ rằng mình cố chịu đựng để gia đình hạnh phúc cũng đáng.

Nhưng khi con tôi vừa được 1 tháng tuổi, gia đình chồng tôi bắt đầu gây áp lực cho tôi bằng việc ép cho bé uống sữa bột. Ba mẹ chồng tôi luôn nói: “Con không có kinh nghiệm trong việc chăm con. Em bé khóc vì không thích sữa mẹ mà cứ ép nó bú. Nó chết thì sao?”.

Tim tôi như thắt lại, chồng tôi không bênh vợ mà còn phụ họa thêm: “Ở công ty anh không ai cho con bú mẹ hoàn toàn, phải dặm thêm sữa bột”.

Tôi chỉ biết khóc khi con uống sữa bột. Ôm con trong tay cho bú bình, ngực tôi thì đau nhức vì căng sữa. Tôi cầu Trời khấn Phật cho con mình không bị đi phân sống vì dù sao bé cũng mới 1 tháng, hệ tiêu hóa chưa tốt. Khi thấy bé đi phân sống sau 3 lần uống sữa bột, tôi như hóa điên. Tôi muốn hét lên, muốn ôm con bỏ chạy ra khỏi nhà để thoát khỏi xiềng xích của gia đình chồng.

Nhưng sự giáo dục của gia đình tôi không cho phép. Tối hôm sau, mẹ chồng tôi thấy em bé khóc liền hối thúc cho bé uống sữa bột đi. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh con gái tôi đi phân sống, lòng tôi quặn thắt lại, tôi chỉ biết ôm con khóc.

Mẹ chồng tôi gắt gỏng: “Nếu không cho uống sữa bột thì về nhà ngoại ở, có đi thì để cháu lại”. Tôi thét lên trong sự tuyệt vọng: “Đừng dành con của con! Trả con lại cho con”. Tôi với mẹ giằng co em bé và bất ngờ tôi lỡ tay đẩy mẹ xuống cầu thang".


Mẹ chồng hét lên: "Cô đi đâu thì đi, để cháu lại"

Thấy mẹ lăn xuống từng bậc cầu thang, tôi đứng sững, và tim tôi như ngừng đập. Tôi như muốn ngã quỵ, khi thấy mẹ nằm bất tỉnh dưới chân cầu thang. Tôi run bần bật khi nhà chồng gọi xe cấp cứu đưa mẹ vào viện.

Chuyện xảy ra đã được 1 tuần, nhưng tôi không dám tin vào mắt mình là tôi đã lỡ tay xô mẹ xuống. Nhìn mẹ nằm bất động với dây nhợ, máy móc xung quanh, lòng tôi đau thắt. Khi nghe bác sĩ báo chỉ còn cầu Trời thôi, không biết khi nào mẹ tỉnh. Tôi chỉ biết cầu Trời, tôi chấp nhận chịu hết mọi sự trừng phạt, chỉ cần mẹ tôi tỉnh lại. Ngàn lần tôi muốn nói với mẹ câu xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ dại dột như vậy nữa, chỉ cần mẹ tỉnh lại, bà có trách tôi như thế nào tôi cũng cam chịu.

Như Phan