Lúc nào cũng khinh vợ ăn bám vô dụng cho đến 1 ngày vợ ốm thì...

Vợ quay lưng chạy ra ngoài khi trời đang nổi cơn giông bão nhưng Hải mặc kệ, cô ta đi được đâu chứ. Không tiền, không quan hệ, đi chán rồi tự biết về thôi. 12 giờ, vợ cũng quay về nhà nhưng người cô run lẩy bẩy.

Cơm tối vừa dọn lên, thấy Hải – chồng cầm chai rượu rót vào chén, cô định bảo anh thôi đừng có uống làm gì nhưng biết tính chồng cục cằn, sợ chưa nói được 2 câu anh đã tự ái rồi lại ầm nhà lên nên đành nhịn xuống.

Quả nhiên, sau hơn 3 tuần rượu, giọng anh trở nên lè nhè: “Vợ thằng Hoàng làm lương tháng hơn chục triệu. Vợ thằng Tuấn năng động mở shop thời trang. Vợ thằng Huy mới được phong danh hiệu Giáo viên dạy giỏi cấp thành phố… Vậy mà, vợ mình chỉ quanh quẩn xó nhà!”

Mỗi lần nghe chồng nói vậy mà cô chỉ biết nghẹn lòng, vừa tốt nghiệp đại học xong Hải đã đòi cưới luôn vì không muốn chị đi làm sẽ quen được với nhiều người đàn ông khác đẹp trai cao ráo hơn anh. Thấy gia đình anh cũng khá giả mà 2 người cũng có tình cảm với nhau nên cô vội đồng ý.

Thời gian đầu, chỉ có 2 vợ chồng sống với nhau, mọi chuyện rất ổn thoả không có gì xảy ra. Nhưng cho tới khi chị mang bầu, thì có quá nhiều khoản phát sinh và mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện.

– Tiền, lại tiền, cô không đi làm cô không hiểu kiếm được đồng tiền khổ sở như thế nào đâu. 5 triệu là nhiều quá rồi, còn muốn xin thêm bao nhiêu nữa?

– Anh tính đi, tiền bỉm, tiền sữa, tiền thức ăn, tiền điện, tiền nước, đủ các thể loại tiền, em làm gì có tiền mà thêm vào.

Nghe thấy vợ nói thế, Hải bực lắm, anh ném thêm cho vợ 1 triệu nhưng trước khi bỏ đi vẫn quay lại chửi vợ mấy câu:

– Đúng là tôi đi làm mục mặt chỉ để nuôi cái đồ ăn hại như cô mà thôi.

Kinh tế đổ dồn hết lên vai Hải trong suốt một thời gian dài khiến anh sinh bực tức, gắt gỏng. Thế mà mỗi khi trở về sau giờ làm, thấy nhà cửa bẩn thỉu, quần áo tã của con vứt lung tung khiến anh điên tiết:

– Có mỗi việc ở nhà chăm con mà cô cũng không làm tử tế được là sao?

– Cái gì vậy anh. Con vẫn đang ngủ ngoan mà.

– Cô nhìn cái nhà này xem nó có giống nhà không? Hay giống chuồng chó hơn, cô đã ở nhà ăn bám chồng rồi mà còn lười biếng như thế à.

– Em… em không có lười biếng mà, chỉ là… con nghịch quá. Em chưa kịp dọn mà thôi. Anh đừng giận, để em đi dọn ngay đây. Anh đói chưa? Đợi một lát em đi nấu cơm nhé.

– Vẫn chưa nấu cơm, tôi chẳng hiểu nổi có mỗi cái việc ở nhà chăm con đơn giản thế thôi mà cô cũng làm không xong. Sao cô không cút luôn đi rồi tôi thuê một con giúp việc trả công theo giờ cho nhanh.

– Anh… anh đừng quá đáng.

– Tôi thích nói thế đấy cô làm gì được tôi.

Lúc nào cũng khinh vợ ăn bám vô dụng cho đến 1 ngày vợ ốm thì...

(Ảnh minh họa)

Vợ quay lưng chạy ra ngoài khi trời đang nổi cơn giông bão nhưng Hải mặc kệ, cô ta đi được đâu chứ. Không tiền, không quan hệ, đi chán rồi tự biết về thôi. 12 giờ, vợ cũng quay về nhà nhưng người cô run lẩy bẩy.

Sáng hôm sau, sờ lên trán vợ, Hải thấy cô phát sốt, người chị nóng như lửa đốt, miệng thì cứ thều thào nói mê sảng câu nào đó không rõ ràng. Dù rất bực bội thì mất cả 1 ngày công của mình nhưng thấy cô như thế, Hải cũng không đành lòng để lại cô một mình.

Báo với sếp xin nghỉ đột xuất, Hải ở nhà chăm sóc cô vợ ốm tiện thể cho thằng cu con ăn luôn. Bình thường, chẳng mấy khi đụng vào mấy đồ nồi niêu này cả nên Hải luống cuống gần tiếng đồng hồ mới nấu được nồi cháo bột cho con ăn.

Thằng bé đói bụng, cứ khóc ré lên khiến anh càng trở nên luống cuống, rõ ràng bình thường vợ chỉ cần nấu 10 phút là đã xong xuôi, tại sao anh nấu thì lại mất quá nhiều thời gian thế này.

Nghĩ bụng chỉ do mình chưa quen, Hải nhanh chóng gạt đi rồi bón cho con ăn. Đánh vật với nó hơn tiếng đồng hồ anh mới thành công nhét miếng cuối cùng vào miệng thằng bé.

Thở dài thườn thượt, Hải tự nhủ, không hiểu mọi ngày vợ mình đã phải phát điên vì thằng “lỏi” này như thế nào nữa. Con ăn xong mãi không chịu ngủ, cứ đòi mẹ bế mãi nhưng cô đang sốt cao, sợ lây cho thằng bé nên anh không cho nó vào tìm mẹ.

Nên đành một mình bế con nhong nhong cả ngày trời, cho đến khi cánh tay anh mỏi nhừ, có cảm tưởng có thể gãy ra bất cứ lúc nào thì phải đến gần 3 giờ hơn, thằng bé mới chịu ngáp ngáp rồi đi ngủ.

Nhìn con ngủ say giấc nồng, Hải gục xuống ghế sopha rồi ngủ gục lúc nào không biết. Chẳng biết bao lâu trôi qua, tiếng thằng con khóc ré lên khiến anh giật nảy mình, chạy vội ra bế con lên thì thấy tay mình ướt sũng.

Vậy mà, cái tã trên tay vắt dở còn chưa kịp khô mà tiếng thằng bé khóc ré lên khiến anh phải bỏ xuống chạy ra xem thì trời ơi… Con trai anh ị đùn ra nhà rồi bôi chét lên mọi thứ mà nó sờ được khiến anh phát khiếp không thể tưởng nổi.

Bế con vào phòng tắm cọ sạch sẽ, Hải bỗng dưng ngồi sụp xuống giữa phòng khách bừa bộn mà thở dài. Hóa ra, một ngày của vợ anh ở nhà là như thế này sao. Vậy mà suốt 5 năm qua, chưa một lần giúp vợ làm việc đó.

Nghe tiếng vợ tỉnh dậy bên trong phòng, Hải mở cửa bước vào, nhìn cô trầm ngâm không nói gì:

– Ơ, anh không đi làm sao? Giờ còn ở nhà làm gì thế.

– Em ốm nên anh không nỡ đi thôi.

– Thế anh ở nhà cả ngày à? Con thế nào, nó có nghịch lắm không? Ăn bột chưa? Có cần em ra làm gì nữa không?

– Xong xuôi hết cả rồi, thôi em nghỉ đi… Chỉ là, anh muốn nói anh xin lỗi.

Đóng sập cửa phòng vào, Hải xấu hổ không dám nhìn vợ thêm giây phút nào nữa. Lúc này đây, anh thật sự cảm thấy có lỗi với cô hơn bao giờ hết. Vợ của anh, cô ấy không “ăn hại”, chỉ là anh quá ích kỉ mà thôi.

Theo Thethaovaxahoi/PNN